Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy. Về điểm đó, tôi không cho rằng một thất bại vẻ vang lại hơn một thành công nho nhỏ. Muốn thu xếp sao cho có thể sống đầy đủ và dễ dàng với số vốn 24 giờ một ngày thì việc đầu tiên quan trọng nhất là bạn phải bình tĩnh, nhận chân được việc đó khó khăn cực kỳ, phải cố công gắng sức lắm mới được.
Vậy bạn phải tiến chầm chậm. Tập trung tư tưởng chỉ là bước đầu thôi (phải bỏ ra ít nhất nửa giờ vào việc đó). Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái.
Bạn biết rằng ít nhất cũng có được nửa giờ yên ổn. Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ. Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).
Nhưng có nhiều mức độ. Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Chẳng hạn khu vực âm nhạc (2).
Tôi tưởng tượng rằng phần đông những người có óc tò mò tìm hiểu đều hướng đến văn chương. Nó là hình thức cao nhất của văn chương. Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt.
Một thái độ như vậy tất nhiên là diệt hết hứng thú của 16 giờ đó và kết quả là nếu ông ta không tiêu phí thời gian đó thì cũng chẳng đếm xỉa gì tới nó cả, coi như ở ngoài lề đời sống. Lúc đó bạn có thể đọc báo được. Than ôi! Tôi không giúp bạn được việc ấy.
Và bây giờ tôi phải xét đến vấn đề là nên coi tuần lễ có sáu hay bảy ngày. Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết. Họ khoe với bạn mỗi năm đọc được bao nhiêu cuốn.
Ta hoàn toàn có thể kiểm soát bộ máy suy nghĩ của ta được. Hễ làm không đổ mồ hôi thì nó không bằng lòng. Nên phòng trước những điều bất ngờ.
Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được. Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.
Ông thức dậy lúc 9 giờ, điểm tâm từ 9 giờ 7 phút đến 9 giờ 9 phút rưỡi rồi khoá cửa ra đi. Vật gì cũng xét với tinh thần đó thì đâu đâu ta cũng thấy cái đẹp lạ lùng, biến hóa của đời sống. Nếu bạn không ra mặt thì tôi xin tiếp tục chuyện trò với những bạn đang lo âu, phiền muộn của tôi, với vô số tâm hồn đương bị ám ảnh, đau đớn vì năm này năm khác cứ trôi, trôi đi, trôi đi mà chưa tìm ra cách cho đời sống trơn tru.